Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.

Lời Chúa: Lc 1,46-56
46 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói :
            "Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa,
47        thần trí tôi hớn hở vui mừng
            vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
48        Phận nữ tỳ hèn mọn,
            Người đoái thương nhìn tới;
            từ nay, hết mọi đời
            sẽ khen tôi diễm phúc.
49        Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi
            biết bao điều cao cả,
            danh Người thật chí thánh chí tôn !
50        Đời nọ tới đời kia,
            Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
51        Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
            dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
52        Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
            Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
53        Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư,
            người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
54        Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người,
55        như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
            vì Người nhớ lại lòng thương xót
            dành cho tổ phụ Áp-ra-ham
            và cho con cháu đến muôn đời."
56 Bà Ma-ri-a ở lại với bà Ê-li-sa-bét độ ba tháng, rồi trở về nhà.
Suy niệm:
Có một lần trên một chuyến xe Buýt. Một ông lão lụ khụ bước lên xe. Có một cậu bé đang ngồi trên ghế liền đứng dậy để nhường chỗ cho ông lão. Ông lão thản nhiên ngồi xuống mà không một lời cám ơn. Cậu bé đã giả đò như không nghe thấy điều gì đó, liền hỏi ông lão:
Ông ơi, ông nói gì đó?
Ông lão trả lời: Không , tôi không nói gì hết.
Cậu bé đáp: Vậy mà cháu tưởng ông nói cám ơn cháu!
Cám ơn là hành vi khiêm tốn tối thiểu của người nhận ơn. Vì “Ơn ai một chút đừng quên – Phiền ai một chút để bên cạnh lòng”. Cám ơn là biểu lộ một tấm lòng khiêm tốn, tri ân. Biết nhìn nhận mình không đáng được điều đó, nhưng một ai đó đã dành tặng lại cho chúng ta. Thế nên, cám ơn là lẽ thường tình của một người biết điều. Cám ơn là điều nhân bản tối thiểu mà ai cũng cần phải thực hành cho đến suốt cuộc đời.
Thế nhưng, dường như trong cuộc sống chúng ta ít khi biết mang ơn người khác. Chúng ta cho rằng bổn phận cha mẹ phải làm nuôi con, nên chẳng cám ơn cha mẹ. Chúng ta tưởng rằng việc làm của thầy cô, bạn bè, các công chức là bổn phận của họ, thế nên, chẳng bao giờ chúng ta nói một lời cám ơn.
Thiên Chúa cũng cho ta muôn vàn ơn lành hồn xác. Thế nhưng, đôi khi chúng ta cũng quên cám ơn Ngài. Chúng ta đã không nhận ra ân huệ sự sống là quà tặng Chúa ban để biết dâng lời tạ ơn về từng hơi thở, từng niềm vui mà Ngài đã ban trong cuộc sống. Đức Maria đã nhận ra tình thương của Thiên Chúa và đón nhận với tâm tình ngợi khen, cảm tạ. Vì khiêm nhu nhỏ bé, Mẹ đã nhận ra ơn Người thật lớn lao. Mẹ nhìn nhận mình chẳng là gì, thế mà Chúa đã ưu ái dành cho Mẹ biết bao ân huệ, đề từ này cuộc đời Mẹ sẽ là một bài ca, ca ngợi lòng thương xót Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giê-su mến yêu, ở đời rất cần hai tiếng cám ơn. Cám ơn Chúa, cám ơn đời vì biết bao quà tặng của cuộc sống mang đến cho chúng con. Nhưng Chúa ơi, con mắt kiêu căng đã khiến chúng con không nhận ra ân huệ Chúa ban. Chúng con còn tự cao tự đại nên càng không nhận ra những hy sinh mà anh em đã dành cho chúng con. Chúng con còn thiếu khiêm tốn để có thể nói lời cám ơn. Xin tha thứ cho chúng con. Xin mặc cho chúng con tâm tình như Mẹ Maria để chúng con biết ca tụng Chúa, cám ơn đời vì biết bao niềm vui mà cuộc đời ban tặng.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con tâm hồn đơn sơ luôn biết ngỡ ngàng trước ân ban của Chúa, để có thể cất lên lời tạ ơn Chúa, tạ ơn đời trong mỗi ngày sống của cuộc đời chúng con. Amen
 Lm.Jos Tạ Duy Tuyền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét